lundi 7 septembre 2015

Thơ Trần Trung Đạo

http://www.tuvienquangduc.com.au/tacgia/trantrungdao.jpg 
 
Tôi Đã Đi
(nhạc và lời: Trần Doãn Nho, Trần Trung Đạo hát)
Tôi đã đi, đi rất xa
Xin gửi lại những tháng ngày qua
Xin gửi lại con sông hiền hòa
Cuộc phù sinh sớm nắng chiều mưa
Tôi đã xa qua khứ tôi
Xa bạn nghèo rượu chén buồn vui
Xa ngôi trường, xa dốc cầu đợi
Hẹn thề xưa năm tháng đầy vơi
Đâu còn, đâu còn đường xưa dấu bướm
Đâu còn, những chiều nắng thắp bên sông
Dáng hồng em qua, trời mây cúi xuống
Bước về ngõ vắng phân vân
Giã từ, giã từ người thương kẻ ghét
Giã từ những ngày dâu bể tang thương
Giã từ quá khứ một thời rong ruổi
Giã từ đất nước quê hương
Tôi đã đi, bao xót thương
Xin gửi lại những ngóng cùng trông
Xin gửi lại hoa niên tuổi hồng
Mộng ngày xanh lấp bể dời non
Tôi đã đi nhưng vẫn mong
Mong một ngày đất nước tự do
Khắp phố phường anh em hội ngộ
Người gặp người hát khúc trùng tu
Tôi đã xa… nhưng vẫn mong
Tôi vẫn mong… tôi sẽ về
*
*     *

Bạch Hạc ngâm thơ "Thưa Mẹ chúng con đi"
Thưa Mẹ
Chúng con là người Việt Nam lưu lạc
Ngày ra đi không hẹn buổi quay về
Chẳng phải là sương mù sao khóc lúc đêm khuya
Chẳng phải gió sao đời là giông bão
Chẳng phải mây sao miệt mài trôi nổi
Chẳng phải là rừng sao héo úa mỗi tàn thu.

Mười tám năm
Chúng con sống trong âm thầm và chết giữa hoang vu
Biển cả, rừng sâu, non mờ, núi thẳm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm
Ngơ ngác nhìn nhân loại, tủi thân nhau.
Mười tám năm trời nuôi lớn một niềm đau
Mang một vết thương vẫn còn đang mưng mủ
Khi ngoảnh mặt trông về chốn cũ
Lòng chưa kịp buồn, nước mắt nhỏ trên tay.

Dải đất Việt Nam
Nằm co ro như một kẻ ăn mày
Đang thoi thóp cuộc đời trên góc phố
Như giọt lệ chảy dài nhưng chưa nhỏ
Như chiếc lưng khòm Mẹ gánh cả trời thương.

Chúng con đã hơn một lần có được quê hương
Bãi mía, hàng tre , bờ dâu, ruộng lúa
Bài ca dao ngọt ngào như giọt sữa
Chảy vào hồn theo tiếng Mẹ à ơi
Những cánh diều xưa dây đứt rớt vào đời
Bay lạc lõng bốn phương trời vô định
Chúng con cũng đã bao lần suy niệm
Bốn ngàn năm lịch sử của ông cha
Thuở Hùng Vương
Đi chân đất dựng sơn hà
Bao nhiêu máu đã âm thầm đổ xuống
Khi Trưng Trắc trầm mình trên sông Hát
Chỉ mong giữ tròn trinh tiết với giang san
Trần Bình Trọng chịu bêu đầu để làm quỉ nước Nam
Cũng chỉ vì tấm lòng tha thiết.

Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ.

Trần Trung Ðạo
*
*     *

Một Lần Thơ Về Thăm 
Thơ Trần Trung Đạo - Nhạc Phan Ni Tấn 
Diễn ngâm Nắng Hoàng Hôn - Tiếng hát Trần Trung Đạo  

Một lần thơ về thăm


Thơ anh về thăm những con hẻm tối đèn
Những kẻ tuổi hai mươi không bao giờ đến
Những đôi mắt trũng sâu, tấm thân tàn đợi chết
Những con người quên cả họ tên

Thơ anh về bên những mái nhà tranh
Những mái lá bốn mùa nắng mưa không vách
Có em bé ngậm trầy đôi vú lép
Giọt sữa mẹ hồng hay máu rỉ từ tim

Thơ anh băng theo những chuyến tàu đêm
Tuyến Hà Nội Sài Gòn mang tên Thống Nhất
Thơ sẽ đếm bao nhiêu mầm non tổ quốc
Đang ngửa bàn tay nơi mỗi trạm xe dừng

Thơ anh chào đất nước buổi vào xuân
Trên con đường nối liền Nam Bắc
Núi một dải nhưng lòng người xa cách
Sông một dòng nhưng tình vẫn chia đôi
Thơ anh dừng chân trên những ngọn đồi
Những nấm mộ hoang chưa một lần được đắp
Thơ trở lại khóc bạn bè đã khuất
Chén tương phùng sao thiếu mặt anh em

Thơ anh về thăm những bác nông dân
Tội nghiệp con trâu già trên cánh đồng nắng cháy
Thơ sẽ nếm giọt mồ hôi thấm máu
Để mãi mặn mà như nước mắt quê hương.
 
Trần Trung Ðạo