Lá cờ vàng tôi trọn kiếp yêu thương
Đời tị nạn ôm nỗi hờn mất nước
Còn chỉ lá cờ...hình ảnh quê hương!
Còn chỉ lá cờ, hồn thiếng sông núi
Dẫu rách bươm đầy dấu tích oan hờn
Nhìn em vá cờ, lòng tôi buồn tủi
Thương quá cờ vàng, xót quá giang sơn...
Tôi lại trách mình hèn hơn giun kiến
Không dám lấy thân lấy lại cõi bờ
Rồi tôi hỏi mình có còn nguyên vẹn
Tổ quốc trong tim và một màu cờ?
Còn danh dự, còn tự hào, trách nhiệm
Của một người trai mang nợ kiếm cung...
Hay đã quên rồi quê hương cộng chiếm
Và mặc muôn dân dâu biển bão bùng???
Không, không thể! Khi sơn hà nguy biến
Ta, công dân, bổn phận phải chu toàn
Chỉ mặt độc tài, chung lời "quyết chiến"
Như Diên Hồng muôn trước đã danh vang!
Không, không thể, biển kia rồi sóng vỡ
Cuốn phăng đi bao ác độc tham tàn
Hỏa sơn kia rồi nổ tung biển lửa
Cho hương hoa lài thơm ngát Việt Nam...
Vá tiếp đi em. Rồi đêm sẽ cạn
Rồi đến giờ, trời sẽ phải bình minh
Lá cờ vàng sẽ làm từng vết đạn
Bay giữa quê hương ngạo nghễ vươn mình...