Gửi bọn chó đẻ (*) ở Hà Nội:
Tao không thể dùng bất cứ một từ ngữ nào khác hơn để gọi chúng mày. Bởi vì chúng mày chính là một bọn chó đẻ.
Càng
ngày những việc chúng mày làm và những việc chúng mày không dám làm đều
cho thấy chúng mày là một bọn chó đẻ không hơn không kém.
Vừa
có tin nói là chúng mày đang áp lực chính phủ Indonesia dẹp bỏ những di
tích ở Galang, những chứng tích ghi lại thảm cảnh của mấy trăm ngàn
người Việt, những người phải bỏ đất nước ra biển liều chết đi tìm sự
sống. Những người tị nạn khốn khổ ấy trong khi bị chúng mày đối xử tàn
tệ đến nỗi phải bỏ trốn đi thì lại được những người dân Indonesia giúp
đỡ, bảo bọc trên đường lánh nạn. Thực là đau đớn và chua xót cho người
dân Việt cùng da vàng máu đỏ, cùng tổ quốc, giống nòi với chúng mày thì
bị chúng mày ngược đãi đối xử như quân thù quân hằn trong khi ở
Indonesia, những người xa lạ không cùng giòng máu Việt lại dành cho họ
những đối xử tử tế, nhân đạo vào những lúc khốn cùng nhất.
Mấy
tấm bia ghi lại những đối xử tốt đẹp ấy đã bị chúng mày tìm mọi cách để
đục phá cho bằng được, để xóa hết những dấu tích xấu xa của chúng mày,
nhưng lại là những ghi dấu lòng tử tế nhân đạo của người dân Indonesia
không cùng huyết thống.
Chúng
mày tuy phá được những tấm bia trên mấy hòn đảo năm 2005 nhưng những
điều xấu xa của chúng mày thì vẫn còn nguyên. Chúng mày tưởng làm như
thế là những chuyện xấu xa của chúng mày tan biến đi hết hay sao? Người
dân ở các đảo nơi có những tấm bia bị phá đó sẽ còn nhớ mãi vì sao lại
có những tấm bia đó, họ sẽ luôn luôn nhớ những con thuyền mỏng manh cập
vào những đảo ấy, chở theo những thân tàn ma dại vì chúng mày mà phải bỏ
nước ra đi.
Chúng
mày phá được những tấm bia đó thì vẫn còn cả triệu người Việt ở hải
ngoại ghi nhớ vì sao họ phải bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ quê hương, bỏ mồ mả tổ
tiên đi tha hương tìm sống. Người Việt ở trong nước cũng sẽ còn nhớ mãi
những điều đó. Chúng mày sẽ không thể xóa được những điều xấu xa đó.
Không bao giờ.
Chúng
mày làm đủ mọi cách để dẹp những tấm bia trên những hòn đảo xa lạ cách
xa đất nước ngàn dặm, trong khi có rất nhiều điều chúng mày phải làm,
nhưng lại không làm, và chắc là không dám làm ở ngay trong nước cũng như
ở những nơi nằm sát cạnh Việt Nam.
Như
khi những người dân Việt sinh sống bằng nghề đánh cá ở miền Trung mới
đây bị một bọn vô lại khốn nạn ngang ngược cấm đánh cá ở ngay vùng biển
của nước Việt Nam thì chúng mày tránh, né không dám lên tiếng. Chúng
mày khiếp nhược, run sợ không dám nói tới quốc tịch của những chiếc tầu
gây phiền nhiễu, tạo thiệt hại vật chất, sinh mạng cho người đánh cá
Việt Nam trong khi ai cũng biết đó là những chiếc tầu của hải quân Trung
Cộng, treo cờ Trung Cộng, thủy binh mặc đồng phục hải quân Trung Cộng, và chuyện đó chính báo chí Trung Cộng cũng công nhận, không thèm che giấu.
Nhưng chúng mày thì không dám hé miệng can thiệp, bênh vực cho nhũng người đánh cá Việt Nam khốn khổ đó.
Bọn
tứ ngược, như chữ của Nguyễn Trãi dùng trong Bình Ngô Ðại Cáo, ngang
nhiên đem quân chiếm lấy những đảo của Việt Nam thì chúng mày không dám
hé môi nói được lấy một nửa tiếng để phản đối. Những hy sinh của các
chiến sĩ hải quân Việt Nam Cộng Hòa can đảm đánh lại bọn bá quyền Trung
quốc trong vụ quần đảo Hoàng Sa thì bị chúng mày lờ đi không dám nhắc
đến.
Hạm
trưởng Ngụy Văn Thà, người sĩ quan hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã làm
cho chữ “Ngụy” trở thành đẹp đẽ biết là bao. Ngụy như thế thì chúng tao
là Ngụy hết. Chúng tao là Ngụy, là những người cùng lý tưởng, cùng dòng
máu anh hùng của hạm trưởng hộ tống hạm Nhựt Tảo HQ 10.
Chúng
mày lờ sự hy sinh cao quí của thiếu tá Ngụy Văn Thà đi để che dấu cái
thái độ hèn nhát bán nước của chúng mày và cái công hàm mà tên thủ tướng mặt chó Phạm Văn Ðồng
gửi Chu Ân Lai để tặng không Trường Sa và Hoàng Sa cho Tầu đỏ. Gọi đó
là bán nước thì cũng không đúng, vì đổi lại, chúng mày cũng không được
bọn Tầu khốn nạn trả cho một cắc.
Ngày
nay, ở Sài Gòn, chỉ cần mặc cái áo có hình quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa cũng bị bắt vì phạm húy. Những ai lên tiếng về đất nước, về sự vẹn
toàn của tổ quốc là bị đàn áp thẳng tay như đã thấy.
Sự
im lặng của chúng mày, cách hành động của chúng mày trong vụ Bản Giốc,
trong những tranh chấp ở biển Ðông chỉ là để che giấu những việc làm đê
hèn của chúng mày.
Nay
chúng mày đòi Indonesia dẹp chứng tích cuối cùng về giai đoạn bi thảm
của Việt Nam trên đảo Galang cũng là vì chúng mày sợ sự thật, chúng mày
sợ những dấu tích đó sẽ tiếp tục làm cho hình ảnh của chúng mày xấu đi.
Nhưng chúng mày có bao giờ tử tế và tốt đẹp đâu.
Chúng
mày nhắm mắt để cho bọn chó má đem phụ nữ trẻ em Việt Nam bán cho các ổ
điếm ở Campuchea, đưa đi làm tôi tớ ở các nước ngoài, tổ chức những vụ
bán nô lệ như thời mọi rợ cho những thằng đàn ông Cao Ly, Ðài Loan,
Malaysia … đến xem và mua về làm nô lệ tình dục, để mặc cho phụ nữ Việt
bị nhốt trong những lồng kính ở Singapore cho khách mua dâm tới xem mà
lựa chọn… Chúng mày táng tận lương tâm để cho bọn cai phu ngoại quốc
đánh đập công nhân Việt Nam ngay ở trong nước, rồi còn để cho những
thằng công nhân Tầu khốn nạn ngang nhiên kéo đến đánh đập những người
dân Việt sống ở gần công trường xây cất ngay trên quê hương của mình.
Chúng mày im thin thít.
Nhưng
chúng mày lại rất hăng hái, dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn nhất để tìm
cách che giấu những việc làm chó má của chúng mày, nói là những di tích
ấy bầy ra những hình ảnh không đẹp của chúng mày.
Ðể
tao chỉ cho chúng mày một chỗ thực sự lăng mạ chúng mày coi chúng mày
có dám làm gì không. Mới đây, tại cuộc lễ dâng đất cho bọn Tầu Cộng mà
chúng mày gọi là cắm cột mốc biên giới, bọn Tầu khốn nạn dựng ngay gần
nơi diễn ra cuộc lễ một bức tường với những hình ảnh của cuộc nổ súng ở
biên giới miền bắc giữa hai bọn chó dại. Ðứng từ xa nhìn cũng thấy đó là
những hình chụp bọn lính Tầu tiến đánh một số vị trí trong lãnh thổ
Việt Nam. Trong trận này, bọn Tầu còn gây thiệt hại nặng cho cái hang
chồn Păc Bó, cái mả tổ Cộng Sản của chúng mày. Ðó, có giỏi thì đòi Trung
Cộng dẹp những bức hình đó coi có dám làm không.
Tao
mong sao chúng mày chết đi sớm chừng nào may chừng ấy cho dân tộc Việt
Nam. Chừng đó, tao bảo đảm mồ mả chúng mày sẽ không bao giờ được để cho
nguyên vẹn, kể cả cái xác thối của thằng đại lưu manh chó đẻ ở Ba Ðình
đang làm bẩn cái tên lịch sử Cần Vương quá đẹp của Ðinh Công Tráng và
Phan Ðình Phùng này.
Lịch sử chắc chắn sẽ không nhẹ tay với bọn chó đẻ là chúng mày.
Ký tên:
Một người Việt Nam không Cộng Sản
——–
(*)
Với những đứa từng gọi “thằng Diệm” và “thằng Thiệu” thì cách gọi này
dành cho chúng mày vẫn còn là nhẹ. Nếu có phải nói thêm điều gì về cách
xưng hô này thì chắc phải là đôi ba lời xin lỗi mấy con chó vì cách gọi
đó đã cho chúng mày được làm con những con chó ấy.