HÃY CHO TÔI BUỒN
Dẫn nhập :
Có một số người có lẽ gần "đắc đạo" (?!) đã
khuyên bảo tôi: - Bốn mươi năm rồi sao vẫn còn thù hận, buồn bã đau
lòng làm gì? Chuyện mất nước đã qua rồi, quá khứ không kéo lại được thì
than khóc thương nhớ mà làm gì?
Một
số người khác lại bảo: - Già rồi, sao không chịu "hoà hợp hoà giải"
(sic) và bỏ hết tất cả buồn phiền cho lòng thanh thản rồi về "thăm quê
hương" (sic), du lịch, chụp ảnh, làm "từ thiện" (sic) và "tham quan"
(sic) các nơi? Đẹp lắm, rẻ lắm và vui lắm.
Xin cám ơn các bạn!
Nhưng...
Rất mong các bạn có dịp gặp gỡ những người
Arménie và bảo họ rằng: - Chuyện Thổ Nhĩ Kỳ tàn sát dân của quý ông bà
đã xảy ra cả 100 năm rồi, sao còn nhớ và thù hận làm gì? Sao không quên
đi cho tâm hồn nhẹ nhàng? Hãy noi gương chúng tôi đây, mới 40 năm mà đã
muốn quên đi tất cả!
Hoặc gặp người Do thái và bảo họ rằng: -
Bọn Nazi giết hại dân Do thái đã hơn 70 năm rồi, sao còn nhắc làm chi
cho khổ, hãy quên đi cho lòng thanh thản!
Hoặc gặp người Tây Tạng lưu vong để khuyên họ quên chuyện Tàu xâm chiếm Tây Tạng từ năm 1950...
Hoặc gặp người Duy Ngô Nhĩ (Uighurs) ở Tân Cương để bảo họ hãy bỏ qua việc Tàu Cộng hoàn toàn thống trị Tân Cương từ năm 1949...
Hoặc gặp người Cuba tỵ nạn ở Miami để khuyên họ chấp nhận chế độ Cộng sản đang ngự trị trên Cuba từ năm 1959...
Chúc các bạn may mắn!
Dạo:
Người quên thì cứ việc quên,
Nhưng xin người hãy để yên tôi buồn.