jeudi 21 janvier 2016
Dzuy Lynh, người lính chưa bao giờ giải ngũ - Cát Linh, phóng viên RFA
“Có người lính già thao thức trong đêm
Nghe dấu đạn bom chưa mờ ký ức
Nhìn ánh sao sa mà ngỡ hỏa châu rơi
Gọi tên non sông gọi tên đồng đội
Tàn đêm cô đơn gọi tên chiến trường
Mũ Xanh áo trận mang kiếp sống ly hương…” (Người lính không bao giờ chết)
“Là một người lính, tôi cũng như các chiến hữu, những người đang sống lưu lạc ở xứ người đất khách vẫn quan niệm rằng cái cuộc đời binh nghiệp của mình vẫn chưa chấm dứt sau cái ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cái lý tưởng đó đeo đuổi chúng tôi suốt cả cuộc đời.”
Nghe dấu đạn bom chưa mờ ký ức
Nhìn ánh sao sa mà ngỡ hỏa châu rơi
Gọi tên non sông gọi tên đồng đội
Tàn đêm cô đơn gọi tên chiến trường
Mũ Xanh áo trận mang kiếp sống ly hương…” (Người lính không bao giờ chết)
“Là một người lính, tôi cũng như các chiến hữu, những người đang sống lưu lạc ở xứ người đất khách vẫn quan niệm rằng cái cuộc đời binh nghiệp của mình vẫn chưa chấm dứt sau cái ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cái lý tưởng đó đeo đuổi chúng tôi suốt cả cuộc đời.”
Món quà đêm đông - Hạt sương khuya
Paris đang bước vào cái rét của những
ngày đầu đông. Ngồi một mình trong đêm vắng lặng câm, gậm nhấm từng nét
vẽ trên bức tranh của một người họa sĩ mà tôi đã có cùng anh rất nhiều
những cảm nhận về nỗi đau thân phận, nỗi đau của một quê hương ngập tràn
mùi thuốc súng, quyện cùng mùi tanh của máu, trộn lẫn trên những giọt
nước mắt của người góa phụ, hay xót xa hơn trong ánh mắt của người thiếu
nữ lặng buồn bên những tháng ngày xuân sắc.
Inscription à :
Articles (Atom)