Tôi không biết tình yêu ở một người con trai tuổi mười tám đầu đời cuồng
nhiệt như thế nào. Chứ riêng tôi lúc mới mười lăm, trong mắt đã bắt đầu
có khói, thì tình yêu tuổi mười tám nếu bị tan vỡ, chắn chắn là một
điều kinh khủng lắm. Đã mất tình yêu lại còn cách xa, đứt lìa cuống rốn,
nơi chốn đầm đìa tuổi thơ và mật ngọt hoa niên, hẳn ruột gan con người
phải buốt đau từng khúc. Tôi nhắc tới sự đau lòng này, chẳng qua vì khi
nghe bài hát “Nỗi lòng người đi”, tôi bỗng hình dung được hình ảnh một
Anh Bằng trong giòng người chen chúc vo khăn tay, nhầu nước mắt những
ngày tản cư thập niên năm tư, năm lăm. Ẩn hiện trong khúc phim đen trắng
quay chậm, có dáng chàng thanh niên tay đàn, tay sách, mặt mũi xác xơ,
ngơ ngác trông vời tít tắp bóng người con gái mịt mờ xa chân chiều, cuối
ga khói.