samedi 16 mai 2015

Thương binh Việt Nam Cộng Hòa - nơi chốn nào bình yên cho các anh - Người Đưa Tin (Danlambao)

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6-fr9kqhsQuABLdRgbU5GL3i11WL9DqbiBUVp9GMJaq9fdPvUrBYlGyeMen6Kb6NOwMvgK9qWSt_y-kNJzIoJ9kUL9AwermlrM0Y3MLcR86UitKT4ysb18jJkOP3zRDncs0G0jvyjtX0/s1600/ThuongPheBinhVNCH-danlambao.jpgĐặt chân xuống sân bay Đà Nẵng, đã bắt đầu ngày mới. Cái oi bức của tháng tư nghiệt ngã tưởng chừng hiện diện bất cứ nơi nào có thương binh VNCH, họ ầm thầm chịu đựng không kêu ca hay than vãn, họ như những chiếc bóng bên lề xã hội trên đất nước "vạn lần dân chủ" của cộng sản sau 1975. Đa số các thương binh VNCH bây giờ đã bước xa cái tuổi "tận nhân lực tri thiên mệnh", không còn đủ sức lết lê trên thành phố cáo Hồ viết thư cho thằng bạn chỉ để nói "Gởi súng cho tao". Và đồng đội của anh hẳn cũng không còn trẻ để đáp lời "Để nó cho tao" hay tao sẽ "Gởi chất nổ cho mày". Họ chỉ được nhắc đến khi có những tấm lòng vàng tri ân TPB VNCH, những người đã cống hiến một phần xương máu để bảo vệ một miền Nam tự do, họ không thành công nhưng đã thành nhân, họ tàn nhưng không phế, họ đã làm tròn trách nhiệm của một quân nhân QLVNCH.

GỬI SÚNG CHO TAO

Thơ NGÔ MINH HẰNG

http://saigontimesusa.com/bai/thica/images/VaCo.jpg 

ĐỌC “RÁNG CHỊU” CỦA TRẠCH GẦM! - letamanh

http://saigontimesusa.com/bai/vanchuong/images/trachgam1161a.jpgVừa đi làm về đến nhà là nghe tiếng chuông cửa , không biết mấy tên Mễ hay mấy tay bán dạo quấy phá; tôi lén nhìn qua cửa sổ, thì ra Trạch Gầm đang đứng ngoài với chiếc mủ lính thường xuyên trên đầu!
- Chào ông trời con! sao không gọi phôn trước cha nội?
- Gọi làm gì cho mệt! Mới ở nhà in về, đem tặng ông tập thơ coi chơi!
Tôi mời Hắn ngồi, Hắn không ngồi mà đi thẳng vào chào vợ tôi - Hắn vốn là một anh chàng chuyên môn chưởi thề theo kiểu người Nam, nhưng rất ư là lịch sự với phải nữ. Hắn chào vợ tôi – nhà văn Mỹ Hiệp – và sau đó chúng tôi trao đổi với nhau về tập thơ “Vụn Vặt” trước kia và tập “Ráng Chịu” mới ra lò! Vợ tôi ngắm nghía tập thơ và hỏi: