lundi 27 avril 2015
Trả Lại Tên Cho Người Chiến Sĩ Bị Mất Tên - Orchid Thanh Lê
Bài viết của cô năm 2014 kể việc cô -do nhân duyên- đã tìm được tên của một binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa tử thương trong một phi vụ hỗn hợp với quân nhân Hoa Kỳ vào thời chiến. Sau đây là bài mới - viết trong nỗi thổn thức của niềm đau tháng tư - kể về buổi lễ ngày 23-5-2015, khi chính phủ Hoa Kỳ chính thức trao huy chương và gắn lại bảng tên cho người chiến sĩ bị mất tên.
Tôi, đứa con người tù học tập cải tạo – Hồi Ức Về Cha - Lê Xuân Mỹ
Xin trân trọng giới thiệu đến độc giả bài viết của Anh Lê Xuân
Mỹ. Một bài viết mà khi đọc đã nhạt nhoà nước mắt. Không màu mè bóng
bẩy, chỉ là hồi ức về một giai đoạn cùng khổ mà tất cả người miền nam VN
chúng ta đều trải qua khi mất nước, nhưng người đọc không thể không bùi
ngùi, xúc động dù đã nhiều năm trôi qua. Đó cũng là một trong những lý tại sao chúng ta không thể quên, không thể tha thứ, càng không thể hoà hợp hoà giải .. hay có thể nào chấp nhận luận điệu: hãy quên quá khứ để hướng về tương lai?
Việt gian , Việt cộng ,Việt kiều và Cuộc Đấu Tranh Chống Cộng! - Huỳnh Quốc Bình
Việt gian,Việt cộng,Việt kiều
Ba tên họp lại tiêu điều Việt Nam
vendredi 24 avril 2015
Ngược đãi sau 30/4 là bi kịch lịch sử - Nam Nguyên, phóng viên RFA
Công dân hạng hai trên đất nước mình
Sau khi chiến tranh Quốc-Cộng kết thúc vào ngày 30/4/1975, quân dân cán chính của chế độ VNCH chịu nhiều thống khổ và bị phân biệt đối xử. Tình trạng này chỉ được cải thiện vào cuối thập niên 1980 khi Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam tiến hành đổi mới.
Thành phần thứ ba là ai trong chiến tranh Việt nam? - Kính Hòa, phóng viên RFA
Người tị nạn miền Bắc sau chiến tranh - Việt Hà, phóng viên RFA
Sau đây là câu chuyện của hai gia đình phía Bắc với những số phận khác nhau sau khi tìm đường vượt biên vào những năm 80.
Ký giả Dan Southerland với ngày 30 tháng 4 và điệp viên Phạm Xuân Ẩn - Hòa Ái, phóng viên RFA
Hồi ức 30/4/1975: CHUYỆN “BỨC TỬ” MỘT BỨC TƯỢNG (Ngọc Chính Nguyễn)
Năm
1967, nền Đệ nhị Cộng hòa tại miền Nam
đã xây dựng tượng đài hai quân nhân Thủy quân Lục chiến (TQLC) trước Hạ viện,
hay còn gọi là tòa nhà Quốc hội, nay là Nhà hát Thành phố. Tượng hai người lính
TQLC có độ cao 9 mét, trong tư thế xung phong, mũi súng hướng về trụ sở Hạ viện.
Ngay
sau khi bức tượng được đặt ở một vị trí quan trọng nhất thủ đô đã có nhiều ý kiến
trái ngược nhau. Một số người cho rằng quân đội “thao túng” các dân biểu Hạ viện
bằng hình ảnh hai người lính cầm súng đại liên đe dọa sinh hoạt dân chủ của miền
Nam.
Quân
đội lại giải thích những người lính bảo vệ Quốc hội khi họ hướng mũi súng vào
tòa nhà thay vì hướng ngược lại… Lại có một giải thích khác, mũi súng thực ra
thì hướng về Khách sạn Continental nằm phía phải Hạ viện, nơi được coi là “hang
ổ” của các lực lượng phản chiến, trong số đó có cả những dân biểu.
NỖI LÒNG 30/4 của nữ nghệ sỹ Kim Chi
Những lần gặp gỡ truyền thống như thế, chúng tôi thường ngồi bên sông Sài Gòn hát bài "Mùa xuân trên TP HCNM" của Nhạc sĩ Xuân Hồng: ..."Ôi đẹp biết bao biết mấy tự hào/Sài gòn ơi cả nước vẫy chào/Cờ sao đang tung bay cao,qua hết rồi những năm thương đau.../Mà niềm vui như đến bất ngờ/Ngày đi như trong đêm mơ tuổi lớn rồi mà như ngây thơ"...
Lịch sử nhìn từ âm bản - Đặng Thơ Thơ
30 tháng 4 năm 1975 là ngày miền Nam tiếp thu miền Bắc. Xe tăng Việt Nam Cộng Hòa đi từ năm cửa ô tiến vào đường Thanh Niên. Dân chúng đứng hai bên đường cầm cờ vàng ba sọc đỏ vẫy chào. Gió lùa lên từ hai phía hồ Tây và hồ Trúc Bạch phe phẩy những giải khăn tang trắng cột trước nòng đại bác. Những người lính thuộc nhiều binh chủng đều bị trọng thương, nhưng họ vẫn đứng nghiêm trong tư thế trình diện nhân dân Hà Nội. Xe tăng đi ngang Văn Miếu, vòng quanh chùa Một Cột rồi chuyển hướng tiến về phía quảng trường Ba Đình. Buổi trưa, tiếng xích sắt chiến xa nghiến rát bỏng trên mặt đường tráng nhựa.
Hoàng Hải Thủy – Năm năm cứ đến Ngày Oan Trái
Ðêm
Tháng Tư Buồn ở Xứ Người – Biết dzồi..! Chán lắm..! Than mãi ..! – ..
nằm xem TiVi, thấy thiên hạ lao xao nói đến chuyện Thái Tôn nước
Anh-cát-lỵ cưới vợ, Người Lưu Vong Già bồi hồi, ngậm ngùi nhớ lại chuyện
đám cuới vương giả cũng diễn ra ở xứ Anh-cát-lỵ năm xưa, khi Thái Tử
Charles kết hôn với cô Diana.
40 Năm – Vẫn Chuyện Lá Cờ - Đỗ Xuân Tê
Nhìn đoàn diễn hành trên phố Bolsa, một đại lộ lớn nằm trên khu Little
Sàigòn, tựa như Lê Lợi của Sài Gòn vang bóng, tôi thực sự ngỡ ngàng và
xúc động khi một đòan áo trắng như những thiên thần chân đất cầm một
rừng cờ vàng ba sọc đỏ nhịp bước qua khán đài như một cuộc biểu dương
sức mạnh của cộng đồng trong dịp mừng Tết Ất Mùi 2015 theo thông lệ hàng
năm.samedi 18 avril 2015
Ký sự đường dài - Những cuộc viếng thăm quý TPB VNCH - Đức Mẹ TV
Ký sự đường dài - Những cuộc viếng thăm quý TPB VNCH (Tập 1), ngày 03.04.2015
Khi "giải phóng" thực tế chỉ là lưà dối!
Khi "giải phóng" thực tế chỉ là lưà dối!
Bình Luận của Đặng Chí Hùng - Giọng đọc của Song Thập
Đài phát thanh ĐÁP LỜI SÔNG NÚI
Chuyện Buồn Tháng Tư
Chuyện Buồn Tháng Tư - Đan Thanh giới thiệu
Chuyện Buồn Tháng Tư - Đan Thanh giới thiệu
Chuyện Buồn Tháng TưĐan Thanh giới thiệu
Posted by Vong NgayXanh on samedi 18 avril 2015
TRƯỜNG XUÂN - TRƯỜNG XUÂN - Giao Chỉ - San Jose
Tàu Trường Xuân.Tháng 4 năm 1975-Saigon / “ Một con tàu ngơ ngác ra khơi ” (Nam Lộc) / Một thuyền trưởng tuyệt vọng / Gần 4 ngàn hành khách của định mệnh / Cuộc hành trình không bờ bến / Vỏn vẹn 3 ngày hải hành trôi nổi / Hai người tự tử thủy táng / Hai đứa trẻ ra đời / Con tàu kéo Song An, cứu tinh số 1 / Thương thuyền nhân đạo Đan Mạch, cứu tinh số 2 / Sau cùng, tàu Trường Xuân không chìm được kéo về Hồng Kông với thi hài của người khách cuối cùng: Đại tá Wong A Sáng, sư đoàn 5 bộ binh / Câu chuyện 40 năm trước được kể lại vào dịp ghi dấu 40 năm sau (1975-2015 ). / Và giới thiệu người con gái của biển Đông: Chiêu Anh. (Shining Light).Chuyện này tôi kể đi kể lại. 10 năm trước. 5 năm trước và bây giờ. Trăm năm sau biết ai còn kể lại...
Nỗi đau sẽ không dứt nếu không biết tại sao đau - Trần Trung Đạo
Những ngày cuối cùng của VNCH - Nam Nguyên, phóng viên RFA
Tháng 3/1975 trước thực tế tiềm lực quân sự suy yếu, đạn dược chỉ còn đủ dùng trong 30 ngày, Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu quyết định tái phối trí lực lượng. Tuy vậy quyết định triệt thoái khỏi cao nguyên Trung phần tức Quân khu II và cách thức mà các tư lệnh chiến trường thực hiện nó là một sai lầm lịch sử. Sự hỗn loạn dẫn tới việc mất luôn cả khu vực Quân khu I ở phía Bắc Việt Nam Cộng Hòa, Huế rồi Đà Nẵng thất thủ và sự sụp đổ dây chuyền kéo dài tới quê hương của Tổng thống Thiệu là Phan Rang.
jeudi 2 avril 2015
“Đi Không Ai Tìm Xác Rơi”
imageanchor="1" style="clear: right; float: right; margin-bottom: 1em; margin-left: 1em;">
Ngày trở lại... - Nguoiduatin (Danlambao)
Tôi muốn tham dự nhưng không muốn viết
với tư cách dự thi. Tôi muốn viết như một lời tri ân cứu tử đến với
người lính VNCH, người lính Mỹ và những người tử tế đã giáo dục tôi nên
người có ích cho xã hội. Tôi muốn trải lòng mình như một sám hối với mọi
người để được tha thứ và yêu thương... Vì tôi, là đứa trẻ mồ côi.Sự ra đi của hai vị tướng Tư Lệnh
Bên quan tài, cũng có lá cờ Tướng với một sao trắng trên nền đỏ, đứng hai bên không phải là những sĩ quan đồng cấp mà hầu hết là những niên đệ, đàn em, uy nghiêm trong thế thao diễn nghỉ. Một buổi lễ phủ kỳ khá trang trọng, dù không đủ lễ nghi quân cách, không có ban quân nhạc với tiếng kèn khai quân hiệu thuở nào, nhưng đủ để thể hiện được lòng kính trọng đối với một vị tướng đã có nhiều công trạng với đất nước.
Đọc ‘Ráng Chịu” của Trạch Gầm - Đinh Lâm Thanh
Đối với Trạch Gầm, chỉ có hai cái đáng quý
và đáng nhớ trong đời anh: Bạn và Rượu. Hai lãnh vực nầy tuy xa nhưng mà
gần, vì uống rượu thì phải có bạn mà gặp bạn thì cần phải có rượu !
Rượu và Bạn được Trạch Gầm trang trọng nhận làm hành trang kể từ lúc anh
bước chân vào quân trường Thủ Đức, rồi theo chân anh trên khắp các nẻo
đường đất nước. Và cho đến ngày nay, đối với anh, vẫn còn là một cái gì
trang trọng và đáng quý nhất đời. Đọc ‘Vụn Vặt’ những người yêu thơ
Trạch Gầm sẽ cảm thông được thế nào là ‘tình huynh đệ’ của những ai đã
một thời chiến đấu bên nhau, cũng như để tưởng nhớ những chiến hữu đã an
nghỉ trong lòng đất hay đang còn lây lất dưới chế độ cộng sản ‘Vụn Vặt’
là những kỷ niệm tình người, được Trạch Gầm dệt thành thơ với lối gieo
vần ân tình và giản dị.
Inscription à :
Commentaires (Atom)

