jeudi 21 janvier 2016

KHG Dương Nguyệt Ánh : 40 năm Quốc Hận và Con Đường Tương Lai

https://baovecovang2012.files.wordpress.com/2015/02/duongnguyetanh2.jpgÁnh xin trân trọng kính chào tất cả quý vị. Trước hết, Ánh xin chân thành cảm tạ ông Lê Văn Trang, BS Chủ Tịch Đào Bá Ngọc và Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Vùng Montreal đã có nhã ý mời Ánh đến đây để gặp gỡ và thưa chuyện với quý vị. Và quan trọng hơn hết, Ánh xin cảm ơn sự hiện diện của tất cả quý vị hôm nay, nhất là những quý vị ở xa đã phải lái xe nhiều giờ để đến đây. Chưa sang đến Montreal mà từ mấy tuần trước Ánh đã nhận được nhiều điện thư chào đón ân cần, Ánh xin nhân dịp nầy trân trọng ghi nhận và tri ân những thịnh tình này, và biết là Ánh sẽ còn phải cố gắng thật nhiều nữa thì mới xứng đáng.

mercredi 6 janvier 2016

Đêm Nhớ Về Sài Gòn


Đêm Nhớ Về Sài Gòn (Phần 1/5) 
 Truyenhinhvietnam1 

Ngồi Xuống Đây! Tao Đút Cho Mày


Ngồi Xuống Đây! Tao Đút Cho Mày
Thơ Giồng Ông Tố - Nhạc & trình bày mũxanh dzuylynh

Hát cho anh, người thương binh VNCH - Cát Linh, phóng viên RFA

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ho-campaign-for-arvn-invalids-resettlement-12312015083434.html/000_Hkg10174179-622.jpg/image“Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi…” (tiếng hát của người thương binh bán vé số và âm thanh hỗn tạp của một bến xe buýt)
Giữa những âm thanh hỗn tạp của bến xe đò, người thương binh chỉ còn lại một chân vội vã leo lên chiếc xe khách chưa chuyển bánh. Cây ghi ta thùng cũ kỹ, lộ những vết tróc nhem nhuốc, khắc lên đó tuổi đời của thời gian. Người thương binh cất tiếng hát, bài hát “Rừng lá thấp” của cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Những người khách trên chuyến xe, già có, trẻ có, bỗng nhiên được vài phút giây tách mình ra hẳn tiếng la ó của bến xe, tiếng hàng rong mời gọi ổ bánh mì, cây mía ghim. Người nhìn xa xăm. Người cúi đầu yên lặng. Họ nghĩ gì, thấy gì? Không ai biết…
Chỉ biết rằng khi ngừng tiếng hát, người thương binh rút cọc vé số trong túi áo màu xanh lá đã bạc cùng năm tháng, bước những bước đi khập khiễng mời khách mua giúp. Những gương mặt quay đi, ngại ngùng… Có lẽ cuộc sống của họ cũng chẳng có phần tốt hơn.