Gửi chị Kim Chi nhân… nhìn thấy Hoa Sứ Vàng.
Nơi đó, Nguyễn vẫn thường chờ tôi ngày xưa.
Nơi đó, giờ chỉ còn trơ lại một thẻo đất nhỏ, nằm lạc lõng, xéo góc với
bảo tàng viện, một ngôi đền cũ của người Chàm duy nhất sót lại ở thành
phố. Tượng chiến sĩ trong công viên đã biến mất. Trang trại lính sau
lưng cổ viện, dọc theo bờ sông, có lẽ còn mất sớm hơn. Người ta mở ra
một con đường mới, khá rộng, chạy thẳng về thành phố cổ. Phía bên kia
sông, nơi ngày xưa có những dãy nhà sàn ẩn hiện dưới các lùm cây mờ
xanh, nơi đã ngốn của tôi hằng bao nhiêu giờ ra chơi chỉ dán mũi vào cửa
kính lớp học để ngắm nhìn, bây giờ là nhà hàng là khách sạn là bia ôm
là quán nhậu.