Ngày 21/4/1975, khi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức, trao quyền lại cho cụ Trần Văn Hương, tôi còn nhớ rõ lời ông Thiệu nói:
“Mất một Tổng Thống
Nguyễn văn Thiệu, quân đội còn Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu, đồng bào
còn một chiến sĩ Nguyễn Văn Thiệu. Tôi nguyện sẽ chiến đấu kế bên anh em
chiến sĩ”.
Lời tuyên bố của ông
Thiệu đã gây cho tôi sự xúc động. Thế rồi lời tuyên bố ấy cũng đã bay
theo gió, khi số lớn cấp chỉ huy trực tiếp điều hành guồng máy quốc gia
đã vỗ cánh chim bay sang ngoại quốc, tìm nơi ẩn trốn an lành, bỏ mặc quê
nhà, dân tộc và quân đội đang chết đuối trong cuồng phong súng đạn tơi
bời, Thiếu Tướng Nam, Hưng, Hai, Vỹ, Phú. Nhắc đến đây tôi không ngăn
nổi tiếng nấc nghẹn ngào.
Ôi tiếng súng nổ rền vang trên khắp lãnh thổ. Mùa hè năm 1972, nhà văn Phan Nhật Nam
đã mệnh danh là mùa hè đỏ lửa. Mùa hè máu. Mùa hè cuối đầy yêu đương.
Mùa hè tận cùng vực thẳm. Còn mùa hè 30/4/1975 bi thương thê thảm ngần
nào? Chúng ta còn đủ ngôn từ để diễn tả tận cùng nỗi thương tâm kinh
hoàng của sinh ly, từ biệt, cuống cuồng ấy không? Tin thất trận từ các
Vùng 1,2,3 bay về dồn dập. Có những nơi chưa đánh đã bỏ cho địch tràn
vào. Cũng có nơi quyết liều tử chiến. Thảm thương thay, cuộc rút quân
hỗn loạn bi đát chưa từng có trong lịch sử và quân sử.