Rừng thiêng sơn trại không hò trận
Chỉ thấy tiêu điều những bóng ma
Viên Linh
Tết năm đó tôi về Việt Nam ghé thăm bạn bè. Đến miền Trung, tôi được
một người bạn rủ thăm mộ một người bạn khác. Từ một thị trấn miền
biển, chúng tôi ra quốc lộ Một, theo hướng bắc, lên một đèo nhỏ, đến
đỉnh đèo, thay vì xuống dốc, bạn tôi cho xe chạy vào một đường mòn
dọc theo chân núi. Đây là một vùng hoang vắng, cằn cỗi, toàn đá, cây
lưa thưa, cao không quá đầu người. Chiếc xe gắn máy cứ nhảy chồm
chồm, như con ngựa trở chứng, mấy lần suýt ngã xuống vực. Cuối cùng
chúng tôi cũng đến được một nơi, hơi bằng phẳng, có mười mấy ngôi mộ
đất, nằm rải rác trên một diện tích khoảng một cái sân lớn. Bạn tôi
chỉ một mô đất có miếng gỗ nhỏ ghi chữ Tư bằng hắc ín bạc màu.