Thư Không Niêm Gửi Bạn
Thơ Trần Văn Lương - Giọng đọc Cát Bụi
Dạo:
Quê hương vẫn mãi đọa đày,
Sao người đành đoạn tiếp
tay bạo tàn.
Thư Không Niêm Gửi Bạn(Thay lời một vị thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa đang kẹt ở VN gửi người bạn cũ ngày xưa đã vượt biên nhưng nay lại viện dẫn đủ mọi lý do để về vui chơi)
Gửi nhờ tập vé số trên tay,Chống nạng đến đây để gặp mày.Hụt hẫng thấy mày ngồi giữa quán,Đang cùng bầy cán bộ vui say.Không muốn bị mang tiếng quấy rầy,Khi lòng đang thất vọng chua cay,Nên đành mượn tạm vài trang giấy,Viết bậy đôi câu gửi tới mày.
*Mày hãy cùng tao nhớ lại ngày,Cùng mày trong bóng tối chia tay,Mày thề rằng nếu Trời cho thoát,Mày ắt không quên mối hận này.Từ đó, trong đau đớn dập vùi,Bọn tao mòn mỏi đợi tin vui.Ngờ đâu hạnh phúc lùi xa mãi,Nghĩ đến quê hương lại ngậm ngùi.Mày trở về chơi đã lắm lần,Lúc thì viện cớ gặp người thân,Lúc theo "từ thiện" tìm danh vọng,Hí hửng vô tròng bọn ác nhân.Hàng vạn hàng trăm các hội đoàn,Tranh đua làm thiện thật gian nan.Hân hoan vì chút hào quang giả,Họ đã an nhiên giúp bạo tàn.Mày cũng lần theo đóm múa may,Hết quà lại cáp phát rền tay.Tiền Tây, tiền Mỹ xài như rác,Lầu các thi nhau mọc dẫy đầy.Mày biết dân đây được những gì,Khi đoàn cứu trợ đã ra đi?Đất đai ngập lụt, nhà tan nát,Ngơ ngác trên tay một gói mì!Biết chăng vì những đứa như mày,Sự thật quê nhà chẳng chịu hay,Hãnh diện ta đây về "cứu viện",Nên bầy quỷ đỏ hiện còn đây.Mày có biết mày đã tiếp tay,Nuôi dân cho chúng để rồi nay,Chúng càng thêm có đầy phương tiện,Để khiến dân ta mãi đọa đày.Cả bầy chúng vẫn sống xa hoa,Xuất ngoại đầu tư, sắm sửa nhà,Con cái tiêu ra hàng bạc triệu,Đồng tiền đó liệu lấy đâu ra?Mày so với chúng được bao lăm,Tỷ phú tiền Tây chúng cả trăm.Của cải một thằng trong Bắc phủ,Thừa nuôi dân sống đủ nhiều năm.Phải chăng vì cật ấm cơm no,Mày lại mơ màng chức vị to,Nên mới trở cờ o bế giặc,Qua sông ngoảnh mặt với con đò?Tao xót xa nhìn lũ bạn thân,Ngày xưa vượt biển lắm gian truân,Nay khuân tiền bạc về quê cũ,Góp sức nuôi bè lũ hại dân.Bạn mình giờ lắm kẻ giàu sang,Áo gấm xênh xang rộn xóm làng.Có đứa vênh vang bằng cấp lớn,Hùa theo lũ ngợm chống Cờ Vàng.Có thằng may mắn lắm đồng ra,Thơ thới về đây, bỏ vợ nhà.Có đứa làm sui gia với giặc,Ra ngoài trở mặt líu lo ca.Thấy miệng mày thoa mỡ nói năng,Lòng tao chua xót chợt hay rằng,Xuống thuyền mấy đứa đêm hôm đó,Giờ đã "vinh quy" đủ bấy thằng!Tao tưởng bao năm ở nước ngoài,Chúng mày phải biết rõ hơn ai,Ngày ngày đọc thấy nhiều tin tức,Sao lại vô tâm được thế này?Lần cuối cho tao nói một lời:Nếu còn người trở lại ăn chơi,Đua đòi danh lợi, buôn "từ thiện",Thì chớ mơ chi chuyện vá trời.
*Nắng chiều cuốn xác lá trôi,Bóng đôi nạng gỗ đơn côi ngược dòng.
Trần Văn Lương, CH8Cali, 5/2012